Thứ Tư, 8 tháng 10, 2014

Tôi, 23 tuổi

Tôi, 23 tuổi


Tôi 23 tuổi.Một đứa con gái vừa mới tốt nghiệp ra trường mang theo nhiều hoài bão và ước mơ.Nhưng hiện tại nó lại luôn trái ngược với những gì mình hy vọng và tôi đang là một kẻ thất nghiệp.Cầm trên tay tấm bằng cao đẳng,ngành sư phạm loại giỏi và bắt đầu những ngày tháng lăn lộn với dòng đời.
  Tôi 23 tuổi cái tuổi bắt đầu nghĩ tới xây dựng một sự nghiệp vững chắc rồi mới tính đến chuyện lập gia đình. Đấy là làm theo quan niệm mà các cụ ta thường nhắc nhở con cháu như vậy. Ấy thế mà tôi lại đang cảm thấy thất vọng tràn trề với cuộc sống hiện tại. Nó mờ mờ,ảo ảo, chỉ toàn 1 màu tối chẳng thấy có 1 chút tia sáng nào.
  Tôi đã có lúc tuyệt vọng khi trượt đại học .Và rồi tôi lại vực dậy được ngay khi quyết định thi vào sư phạm theo ý nguyện của mẹ. Trong khi đáng lý ra tôi sẽ phải thi vào báo chí theo cái sở thích ương bướng của mình.Vâng. Tôi thích sự tự do,tôi thích làm những gì theo ý mình mà k phải nghe theo ý ai,k muốn ai điều khiển cả. Nhưng sự thật,là phận con chẳng thể nào cãi được lời của ba mẹ.
  Tôi biết, tôi đã đi sai con đường mà đáng lý ra con đường đó phải do bản thân tôi quyết định. Và giờ tôi đang đứng giữa nhiều lối rẽ,chẳng biết chọn lối nào đi đúng nhất.
23 tuổi, góc tâm hôn, tốt nghiệp, trải nghiệm
     Nhụt chí, tôi đã có ý định viết giấy xin tình nguyện ra đảo hoặc sẽ lên miền núi dạy học. Mọi người ai cũng ngăn cản và nói tôi ngớ ngẩn. Nhưng tôi cảm thấy sợ cái cuộc sống hiện tại này. Nó chật chội và bon chen, đầy cám dỗ và lừa lọc. Đi ra đường 1 mình mà cảm thấy mình nhỏ bé,lạc lõng với dòng người đang qua lại.
   Nhưng rồi lại nghĩ " hay tạm thời xin đi dạy mầm non rồi sau đó tích 1 khoản tiền mở 1 cửa hàng quần áo nhỏ ".Và rồi cái ý nghĩ điên rồ nhất mà tôi nghĩ  sẽ chẳng bao giờ sẽ xuất hiện trong đầu tôi giờ đây nó đã xuất hiện,nghĩ " hay cứ gật đầu yêu đại 1 người rồi lấy cho xong, đỡ khổ ba mẹ ".
   Với 1 đống cái ý nghĩ được vạch ra và luôn quanh quẩn trong đầu tôi,Nó làm tôi rối trí và rơi vào tình trạng mệt mỏi,buồn chán.Đấy.Sự nghiệp tôi và nó đang rơi vào tình trạng loading với tốc độ siêu chậm.
   Đấy là về sự nghiệp.Còn về tình duyên.
    Tôi 23 tuổi.Đã từng có một mối tình đầu 6 năm.Người ta thường bảo mối tình đầu bao giờ cũng đau và nó sẽ theo mình mãi cho tới khi mình tìm được một mối tình thật khác thay thế. 
     3 năm cao đẳng, chẳng dám yêu 1 ai vì nghĩ rằng " sự nghiệp vẫn là quan trọng hơn hết . Yêu rồi sau này,sự nghiệp k có lấy nhau về nhìn nhau sống nổi không ".
   Tôi là người cầu toàn và làm việc gì cũng phải rõ ràng. Vì vậy, tiêu chuẩn chọn 1 nửa của mình cũng thuộc loại khó tìm khi tình trạng hiện nay  " Ế " đang là một xu thế.Và thế mà tôi cũng đã bị gắn cái mác ế đó,khi 3 năm là sinh viên mà chẳng có một anh nào thèm nhòm ngó.
    Chẳng phải do nhan sắc hay trình độ học vấn thuộc hàng dở mà bởi vì lúc đó tôi chỉ chăm chăm đi tìm cho mình những a chàng " chân dài " trong khi tôi,1 đứa con gái " chân ngắn ".
               23 tuổi, góc tâm hôn, tốt nghiệp, trải nghiệm
    Bạn bè bảo tôi đòi hỏi cao.Tôi phản biện lại ngay " phải yêu cao để sau này lấy nhau con tao cũng sẽ giống gen bố nó.Cũng được cao giống bố nó chứ k thể lùn 1 mẩu như mẹ nó được ".Nói thì nói vậy nhưng lúc đó tôi cũng chẳng bận tâm  mấy vì vấn đề đó.Vì sau khi thất bại mối tình đầu,dù chia tay đã lâu nhưng trong lòng vẫn còn tình cảm.
    Đến khi là sinh viên năm cuối,các em xóm trọ và bạn bè thấy lo lắng cho tôi, 1 con bé ương bướng luôn làm theo ý mình giờ cũng đã biết nếm trải cái mùi vị " mai mối ". Và rồi tất cả đều quay trở lại con số 0. Mọi người bất lực,lo lắng liệu k biết con bé nó có bị vấn đề về giới tính k ? 
    Và thưa rằng " k hề nhé " ! Chỉ là vẫn còn 1 chút tình cảm với người của mối tình đầu.Vẫn còn giữ lại cho mình 1 chút kỉ niệm,1 chút nỗi đau.Cho tới khi cái ngành đánh dấu cả 1 chặng đường học tập " thi tốt nghiệp " lại là ngày tôi nhận được cái tin sét đánh " Người ấy lập gia đình ". Có chút đau nhói.Mọi người lo lắng,sợ tôi sẽ mất bình tĩnh trong ngày thi.Nhưng không,tôi lại hoàn thành xuất sắc và đạt điểm cao.
    Người cũ hãy để họ đi theo thời gian chứ đừng nên níu giữ vì họ chỉ bước ngang qua đời ta chứ chưa từng thuộc về ta.
    Và rồi,khi tôi cầm được tấm bằng đỏ ra trường.Lúc đó tôi mới chính thức nhận lời 1 người mà tôi nghĩ chắc sẽ là người sẽ cùng đi với tôi tới cuối con đường.Nhưng có lẽ k phải như vậy.Và tôi lại ngu ngốc,yêu mà chẳng biết người ta có yêu mình thật lòng hay không.Chỉ biết dành tình cảm cho người ta, yêu thương người ta. Cái con người chỉ chú trọng tới hình thức và sự nghiệp nay cũng rung động trước một người hoàn toàn khác so với tiêu chuẩn tôi đặt ra tới mức người bạn thân của tôi cũng phải thốt lên " lâu lắm mới thấy N yêu ai đó ".
    Người ta bảo cung sư tử,bề ngoài họ mạnh mẽ là thế nhưng tâm họ lại rất yếu đuối.Họ kiêu ngạo khi có 1 ai tán tỉnh họ.Nhưng khi đã thuần phục được họ thì họ lại là như một con thỏ non,ngoan ngoãn hết mực.Họ yêu thương và trân trọng một nửa của họ và họ rất dễ bị tổn thương. Khi bị tổn thương,họ tìm tới 1 góc khuất, bật nhạc to và khóc 1 mình. Mạnh mẽ chỉ là vẻ bề ngoài của họ thôi, còn bên trong họ là một con người yếu đuối, mỏng manh và dễ tổn thương.

                23 tuổi, góc tâm hôn, tốt nghiệp, trải nghiệm
    Miệng bảo quên,tâm bảo đừng nghĩ tới người ta nhưng tay lại luôn cầm điện thoại,bấm soạn tin nhắn. Để rồi viết xong lại xoá đi.Nhớ ! Nhớ ai đó da diết. Và lâu rồi,mới có cảm giác rung động, mới lại được đau và khóc tới khi mệt xỉu đi. 
    Tôi, một cô gái thích biển . Thích được đi dạo ở biển vào buổi tối. Mỗi khi anh gọi là đa số thấy tôi đang ở biển. Anh bảo " con gái ra biển buổi tối nguy hiểm lắm ! ". K hề anh à ! Biển buổi tối nó êm dịu lắm, ngồi trên bãi cát nhìn từng con sóng xô nhau vào bờ tôi thấy lòng mình bình yên.Và nỗi nhớ anh lại dâng trào.

    Tôi ngây ngô, vẫn tin một ngày nào đó được nắm tay anh đi dạo trên bãi biển.Thật đơn giản và bình yên. Hạnh phúc tôi chỉ cần có vậy thôi.
Thứ tôi cần ở anh không phải là tiền, không phải là vật chất. Tôi không hề muốn mỗi lần đi chơi với anh lại muốn anh vào những chỗ xa xỉ để rồi a hay hỏi tôi những câu như " em cần gì, anh mua cho ? ", " em có cái này chưa, anh mua cho ?".  Mặc dù, tôi chỉ là một cô sinh viên nghèo vừa mới ra trường chưa có công việc nào ổn định nhưng tôi cũng chẳng phải đứa ham vật chất. Những gì anh cho e đều không nhận.Chỉ duy nhất một điều tôi thấy mình hạnh phúc khi 23t mới có một người nói rằng " em thích bộ nào,cứ chọn, a mua tặng e sinh nhật ! ". 
    Sống ở nơi chỉ toàn người với người.Bon chen, chật chội,kiếm đồng tiền chẳng phải dễ dàng gì nên tôi chỉ giúp được phần nào người mình yêu cảm thấy ấm áp khi có tôi bên cạnh. Có thể cho tôi là ngốc nhưng ngốc mà làm được điều gì đó tốt cho người mình yêu cũng đáng. Sống là phải có tâm.Chẳng biết anh có yêu tôi thật lòng hay không nhưng tôi tin cho đi hạnh phúc dù mình có nhận lại là niềm đau nhưng sau này chắc chắn sẽ được nhận lại hạnh phúc gấp đôi.

              23 tuổi, góc tâm hôn, tốt nghiệp, trải nghiệm
    Những ngày qua,mưa rả rích,mưa đêm ngày.Và tôi nhớ,mỗi buổi tối trò chuyện điện thoại cùng anh,anh cũng đều hỏi tôi câu " ở đấy có mưa không ? ". Anh bảo anh thích mưa và tôi nói dối anh rằng tôi ghét mưa vì mưa bẩn lắm, đi hay bị ướt lắm. Tôi thích nắng,khô ráo hơn. Nhưng sự thật lại không phải vậy. Tôi  là người yêu mưa và thích đi dưới mưa hay đơn giản mỗi lần đi xe bus khi trời mưa, tôi thích cái cảm giác được ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ,đeo tai nghe và nghe một bản nhạc buồn. Cảm giác thật thích,tâm hồn tôi cứ phiêu theo điệu nhạc và đưa mắt nhìn theo những giọt nước mưa hắt vào cửa xe. Hay khi buồn tôi lại trốn vào một góc vắng người ,gọi một cốc cafe capuchino,nghe một bản nhạc buồn và nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm mưa. Tôi yêu mưa,tôi thích đưa tay ra đón những giọt mưa mát lạnh. Và tôi thích cái cảm giác được khóc dưới mưa !!!
     Tối nay trời không mưa và anh không còn nhắn tin hay gọi điện thoại cho tôi nữa.Tôi nhớ anh nhưng cũng giận anh rất nhiều. Tôi giận anh vì anh luôn im lặng khi tôi và anh cãi nhau. Tôi giận anh khi tôi ốm anh lại dửng dưng với tôi,chẳng một lời hỏi thăm. Tôi tự hỏi rốt cuộc anh có yêu tôi không hay chỉ đang vui đùa, chỉ muốn tìm một người để tâm sự,chia sẻ mỗi khi anh mệt mỏi trong công việc.

    23 tuổi, góc tâm hôn, tốt nghiệp, trải nghiệm
     Nhưng dù thế nào đi nữa, dù có phải chấp nhận sự thật thì tôi vẫn yêu anh.Có thể anh biết nhưng vì lòng tự tôn của con trai rất cao nên anh sẽ chẳng bao giờ nói ra những điều anh muốn nói. Ừ, tôi luôn là con ngốc. Yêu một ai là luôn dành trọn tình cảm cho người ta để khi nhận lại chỉ toàn tổn thương và đau đớn. Chẳng có tình yêu nào không trải qua tổn thương. Tôi tin nếu tôi cứ sống thật với bản thân, cứ cho đi yêu thương nhất định tôi sẽ được nhận lại xứng đáng.Tôi luôn và sẽ hy vọng vậy !!!  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét