Thứ Ba, 7 tháng 10, 2014

Em thả anh

Em thả anh


13-11-2013 ngày em và anh gặp nhau- ngày mà em phải vấp ngã trước một tình yêu mà em luôn cho là duy nhất. Ngày anh đến anh là “gió” làm em cảm thấy thoải mái và mọi thứ muộn phiền như được “gió” cuốn bay tất cả… Rồi ngày anh đi anh vẫn là “gió” vô tình và không thể nắm giữ…
“Tại sao khi ta lớn lên ta lại nói yêu thương một người
Tại sao khi ta trót yêu thương người ta lại hay thay đổi”
  Ngày “gió” đi cũng là ngày anh mang theo tất cả những gì em có…những thứ mà em luôn nghĩ nó sẽ không bao giờ rời xa mình và đi theo mình suốt đoạn đường mà em đi. Nhưng có lẽ em nên bỏ đi những suy nghĩ con nít ấy, vì có bao giờ anh muốn chọn cho mình một điểm dừng đâu ! À mà anh này, anh có yêu em không? À em nhầm…. Anh có bao giờ yêu em chưa? Hay nó đơn giản như lời anh nói là một cơn “say nắng” nhất thời… Em chẳng quan tâm đâu bởi vì nếu một người mà họ muốn ra đi thì họ sẽ diện đủ tất cả lý do để họ có thể được bước đi theo ý muốn của họ. Làm sao em níu khi anh đã muốn đi? Và điều duy nhất em có thể làm là cố giữ lý trí mạnh mẽ nhìn anh đi... đi 1 đoạn đường không tồn tại em. Cuộc sống của anh nhiều sự lựa chọn hơn em và em chỉ là một trong những sự lựa chon nhỏ trong cuộc đời của anh. Em biết dù e có níu anh lại thì mọi thứ cũng chẳng quay về trước kìa, vậy tại sao em phải nìu...Giờ tất cả những gì em phải làm là quên anh....và....có thể....tiếp tục....một tình yêu với một người yêu mới...nhưng em cá họ sẽ rất ganh tỵ với anh đấy...họ sẽ luôn cảm thấy em yêu anh nhiều hơn họ vì thực chất anh tồn tại trong em như 1 hình xăm không phai và không thể xóa sẽ rất khó và sẽ mất rất nhiều thời gian để họ xóa đi hình xăm ấy...
tình yêu, chia tay, đổ vỡ, em thả anh
  Em từng nghĩ sẽ đợi anh quay về bên em nhưng rồi lại thôi vì nếu lúc anh quay về,rồi lại ra đi thì làm sao em "kham" nỗi. Rồi những ngày tháng đó lại đến nữa sau... ngồi vào một góc phòng-khóc...cầm điện thoại lên nhắn vài dòng cho anh để a hiểu tâm trạng em như thế nào rồi để anh trả về tin nhắn cho em một chữ "phiền" . Hay những lúc khuôn mặt em đầm đìa nước mắt và cố gọi cho anh...nhưng đáp lại là những vô tâm gạt đi những cuộc điện thoải đó...Em mệt rồi! Thật đó...Đến lúc em phải sống cho chính em....và nhiều hơn nữa là sống cho người đang ở đâu đó trên thế giới này nhưng họ cần em và yêu em hơn chính bản thân họ và họ sẽ là người chấp nhận "quá khứ" ngu ngốc mà em từng vấp phải.... Và, điều đó anh không làm được đúng không? thì hãy để cho người ấy làm người mà em không hề biết họ tên gì? ở đâu? hình dáng họ như thế nào? Nhưng em sẽ đợi họ vì họ là người có thể làm em Hạnh Phúc và quan trọng hơn nữa là quên đi anh đó H.V.T
Anh à! Nếu có thể quay lại đằng sau và anh vẫn thấy em ở đó thì hãy quay về bên em nhé! Vì em không đủ khả năng và can đảm để đuổi theo anh nữa đâu vì anh ở xa em quá rồi…..- À! Em đùa đó, em biết mà anh không quay về đâu....Ừ Thì! Vì Anh Là “Gió” Mà, Và Đã Đến Lúc Rồi-  Em Cần Phải “Thả Gió” Anh Nhỉ?
"Bong bóng muốn bay, hay người cầm dây không muốn giữ"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét